Ta là con gái nhà quê
Một mình bước trên phố dài
Lòng nhớ nắng và nhớ gió
Nhớ đường làng tháng ba đưa hương bưởi
Hoa xoan ngát trời như mơ
Có một tuổi thơ của ta
Chân người ngập ngừng ngoài ngõ
Chiều bỗng gió
Câu hát lửng lơ, ơi câu hát lửng lơ.......
Ta là con gái con gái nhà quê
Bao năm rồi ở phố
Em làm ta ghen quá thể
Như ghen vớivầng trăng biếc giêng hai
Với mặt trời của bể
Câu hát của em nồng nàn như thể đợi ai
Như thể trong bình chờ người uống
Ta là con gái nhà quê
Không hiểu sao lại viết thơ buồn
Ta biết anh là câu hát lửng lơ kia
Của một trời say đắm còn bỏ ngỏ
Ta biết lắm một ngày kia trong gió
Nồng nàn câu hát gọi anh theo
Em biết không
Ta buồn và ta khổ.
Ta là con gái nhà quê
Đã lâu rồi ở phố........
( không biết truyện chi cả, chép thơ,các bác đọc xong đừng chửi em nha)