Đêm qua, tắt TV xong lên giường nằm đọc sách nhưng chẳng vào. Bật điện thoại nghe FM, tình cờ nghe được một câu chuyện khiến ta giật mình tự hỏi: Đời này ta sẽ còn gặp bố mẹ mình bao nhiêu lần nữa?
Có người mỗi năm chỉ về thăm bố mẹ được một lần. Nếu bố mẹ còn sống được 20 năm nữa thì họ cũng chỉ được gặp 20 lần. Nhưng với nhiều người, bố mẹ có thể còn sống trên đời này khoảng 10 năm nữa thôi, vậy là chỉ còn 10 lần gặp mặt bố mẹ. Khoảng thời gian bố mẹ còn trên đời này của mỗi người có thể ngắn hơn nữa; chắc có người trong chúng ta không dám nghĩ tiếp!
Chủ đề mà chương trình phát thanh đưa ra trò chuyện cùng thính giả xoay quanh câu chuyện của một chàng trai từ miền quê tới thành phố xa xôi lập nghiệp. Sau khi học xong, anh ở lại thành phố và bắt đầu đi làm. Rồi thời gian trôi đi; 5 năm liền anh không về quê thăm bố mẹ được một lần.
Mới đây, anh đón được bố mẹ mình đến sống cùng mình ở thành phố thì không lâu sau, người mẹ được phát hiện là bị ung thư giai đoạn cuối. Theo lời bác sĩ, thời gian cho mẹ anh chỉ còn khoảng 1 năm, và khoảng thời gian đó đang từ từ ngắn lại khi mỗi ngày trôi qua…
Giờ đây, ngoài lúc đi làm, anh dành tất cả thời gian còn lại để ở bên mẹ mình. Anh nhớ lại tất cả những gì mà bố mẹ đã dành cho anh từ thuở ấu thơ và nhận ra rằng mình thật có lỗi với bố mẹ. Lúc này, anh mới thấy được sự quý giá của những khoảnh khắc được ở bên bố mẹ mình.
Trên đất bạn (Trung Quốc) mà sao nghe câu chuyện lại thấy giống với cuộc sống đang diễn ra trên quê hương mình đến vậy! Đời này ta sẽ còn được gặp bố mẹ mình bao nhiêu lần? Chàng trai kia cũng sẽ giống như đa số chúng ta. Nếu như mẹ anh không lâm bệnh nặng, cuộc sống cứ đều đều trôi qua thì anh cũng chẳng thể nào nhận ra được những gì quý giá đang dần rời bỏ mình.
Xã hội không ngừng phát triển, cuộc sống ngày càng nhiều áp lực. Mỗi người đều mải lo cho sự nghiệp và cuộc sống bề bộn của mình: Bàn chuyện làm ăn, tìm kiếm cơ hội, quan hệ xã hội, thù tiếp khách khứa bạn bè, rồi học thêm cái này cái kia… Nhiều người ở xa quê, mỗi năm chỉ về thăm bố mẹ được một vài lần. Nhưng cũng có người sống gần bố mẹ ngay trong cùng một thành phố mà cũng chẳng có thời gian tới thăm bố mẹ được vài lần trong năm.
Chúng ta có thực sự là bận đến mức không còn thời gian để giành cho bố mẹ mình không? Có phải như thế thật không nhỉ?
Nhớ có lần bạn tôi cũng đã hỏi: “Mỗi năm anh về thăm bố mẹ được mấy lần?”. Nhưng lúc đó tôi cũng không để tâm, chỉ trả lời là “hai, ba lần gì đó” rồi chẳng nghĩ ngợi gì nữa. Mới đây thôi, ngồi trò chuyện cùng anh giám đốc công ty, anh ấy bảo “các cụ cứ thích tất cả các con ở loanh quanh đâu đấy không xa nhà mình để khi muốn là gặp được ngay mới thoả”. Tôi nghe xong cũng cười đồng ý rồi chẳng nghĩ ngợi gì nữa.
Lúc trước tôi chẳng hiểu sao cứ mỗi dịp có một trong 3 anh em về thăm nhà là y như rằng, mẹ tôi lại hỏi sao cả mấy đứa không cùng về, hay là “chúng nó bận việc không về được à?”. Tôi chỉ cười mẹ tôi sao hay “thắc mắc” vậy, rồi cũng chẳng nghĩ ngợi gì nữa…
Còn bây giờ thì tôi cũng đang nghĩ: Đời này mình còn được gặp bố mẹ bao nhiêu lần?
(Bài do một đọc giả blog MMun sưu tầm và gửi qua email. Hy vọng 30/4 này, các bạn sẽ về nhà với Cha với Mẹ...)
Ngày 12/4, Solester Ding - một người bạn trên blogMeoMun có viết note như sau:
Về quê
Từ cái hồi khăn gói vô SG làm việc, cũng đã về quê vài lần, nhưng mỗi lần lại có một cảm xúc khác nhau.
Lần đầu tiên về là thăm chị đang nằm trong bệnh viện. Ngày mình đi, chị khóc. Chị thương mình hơn bất cứ ai trong cuộc đời của chị. Chị nhìn thấy từng bước mình lớn lên và trưởng thành thế nào. Chị là người bản lĩnh, rất bản lĩnh dù đứng trên một đôi chân tật nguyền. Chị không dựa dẫm vào ai và cũng có những khát khao, hoài bão, ước mơ có một gia đình, có chồng, có con. Nhưng cũng chính đôi chân tật nguyện ấy ngăn cản mơ ước nhỏ nhoi đó của chị.
Lần thứ 2 trở về là ngày người ta đưa chị ra bãi đất sau nhà, nằm cạnh mộ ông ngoại và bà dì. Không hiểu sau không thể khóc. Mọi thứ cứ như lờ mờ, lung lay. Cho đến lúc lên xe trở lại SG, nước trong mắt mới trào ra tan tát.
Lần thứ 3 trở về là dịp tết. Kịp gửi về cho mẹ ít tiền để sửa lại nhà cửa và mua sắm vài thứ. Vậy mà mẹ vui hơn cả chữ vui. Bà ngoại vẫn có thể ngồi tiếp khách đến chúc tết, thặm chí pha trò cho khách cười dù rằng bà năm nay đã 98 tuổi. Căn nhà ngày thường ít người trở nên rộn rã…
Và lần trở về này, ngoại nằm yên lặng. Tay chân ngoại sưng tấy, cơ thể bị lở nhiều chổ. Người ta nói ngoại đã rất yếu. Bộ lọc gan không làm việc khiến cơ thể chưa đầy chất độc. Ấy vậy mà khi vào chào ngoại, ngoại còn nhớ và hỏi “Đi đâu về vậy?”. Chỉ biết nằm kế bên ngoại mà khóc. Mẹ nói ngoại không còn bao lâu nữa… Sáng nay, mẹ đi lên thầy cúng để cầu xin cho ngoại bớt đau đớn thể xác.
Một tí nữa lại phải về lại SG, trở lại công việc. Anh trai cũng về cùng để tiếp tục học. Ở nhà sẽ chỉ còn mẹ và ngoại. Ước gì…
Chiều ngày hôm nay 18/4, Mèo Mun nhận được tin nhắn Ngoại của bạn ấy đã mất ở Quê...
Trở về - Thái Thùy Linh
Download
Bước chân qua bao tháng ngày phiêu lãng,
đường về con phố xưa nay đây rồi,
bồi hồi rung tiếng chuông trước mái hiên nhà.
Phút giây qua con tim chợt nao nao,
kìa mẹ đang bước ra trước hiên nhà,
thời gian trôi quá mau tóc mẹ bạc đầu.
Tuổi mẹ già giờ mẹ đâu có mong chi,
đàn con giờ nơi chốn nào.
Cuộc đời nghèo giàu sang biết ra sao,
một trang thơ mẹ vẫn chờ tin.
Nhìn lại mình còn được đi khắp muôn nơi,
thua gì ai trần gian chốn này.
Để mẹ già ngồi đây vá khâu,
mình đơn côi nhìn nắng chiều buông.
Lớn lên bao năm trong vòng tay ấy,
giờ đặt chân bước ra với cuộc đời,
nhẹ giang đôi cánh bay khắp bốn phương trời.
Có sông sâu nơi đâu mà chưa qua,
kìa đỉnh cao dưới chân đã bao lần.
Mà sao vẫn xót xa tiếng con gọi mẹ.
Tuổi mẹ già giờ mẹ đâu có mong chi,
thương đàn con giờ nơi chốn nào.
Cuộc đời nghèo giàu sang biết ra sao,
một trang thơ mẹ vẫn chờ tin.
Nhìn lại mình còn được đi khắp muôn nơi,
thua gì ai trần gian chốn này.
Để mẹ già ngồi đây vá khâu,
mình đơn côi nhìn nắng chiều buông.
Chặng đường dài nào mà ta đã đi qua,
chân trời xa nào ta đã tìm.
Giờ ngồi lặng nhìn lên giữa không gian,
hỏi vinh quang nào có mẹ không?
Mặt trời hồng rồi ngày mai cũng qua đi.
Sông dài kia ngày mai cũng cạn.
Hỏi cuộc đời tìm ở đâu chốn nương thân,
ngòai mái ấm mẹ vẫn chờ mong.
Thèm một lần được nằm nghe tiếng ru êm.
Nghe thời gian nhẹ trôi trước thềm.
Lòng nghẹn ngào rồi bật lên tiếng thơ ngây:
Mẹ ơi con mẹ đã về đây. Mẹ ơi con mẹ đã về đây. Mẹ ơi con mẹ đã.... về đây.
http://nhac.vui.vn/con-se-khong-quen-duy-manh-m196369c3p66a15065.htmlKO PHẢI NGÀY KỈ NIỆM 8/3 CUNG KO PHẢI NGÀY CỦA CHA, MÌNH VÔ TÌNH ĐỌC ĐƯỢC BÀI VIẾT NÀY TRÊN 1 TRANG WEB NÊN MÚN CHIA SẼ VỚI CÁC BẠN THÔI.
. SẮP TỚI CHÚNG TA SẼ XA NHAU KO BIẾT CÓ GẶP LẠI NHAU ĐƯỢC KHÔNG NỮA. MỖI NGƯỜI SẼ CHỌN CHO MÌNH 1 CON ĐƯỜNG ĐI, CÓ NGƯỜI VỀ QUÊ, NGƯỜI Ở LẠI SG LẬP NGHIỆP.MONG CÁC BẠN SẼ KO QUÊN LỚP 8C, VÀ CUỐI CÙNG MÌNH MÚN NÓI 1 LỜI : DÙ ĐI ĐÂU, Ở ĐÂU HÃY NHỚ VỀ BẠN BÈ VÀ GIA ĐÌNH
TUẦN THỰC TẬP CUỐI CÙNG CŨNG ĐÃ TỚI, CHÚC CÁC BẠN THI ĐẬU TỐT NGHIỆP VÀ THÀNH CÔNG TRÊN ĐƯỜNG ĐỜI